Thân tặng các khách hàng thân yêu!

 

Giao thừa năm Bính Tuất!

 

Còn mấy phút nữa thôi, giờ phút giao thừa sẽ đến, năm mới sẽ đến! Tôi ngồi đây - nơi phòng Giám đốc DHG! Nơi mà mười sáu lần giao thừa tôi đều ngồi xếp lại quyển sổ làm việc năm qua, viết một vài dòng nhật ký đầu năm, xem lại việc gì dở dang năm cũ – mở quyển sổ cho một năm mới! Và năm nay cũng thế, tôi chợt nhận ra, còn một lời hứa, một món nợ với các anh chị – đại lý thuốc, trạm y tế xã ở Chủ Chí, xã Phong Thạnh Tây B, huyện Phước Long, Tỉnh Bạc Liêu!. Hay nói đúng hơn tôi còn nợ với những người bạn đồng nghiệp, khách hàng tôi đã đến thăm và gần 5000 bạn đồng nghiệp, khách hàng đã cùng đi du lịch với DHG năm 2005 một bài viết – thay lời tâm sự trong quyển Cùng Thịnh Vượng!. Và tôi xin được trả món nợ này vào giờ khắc thiêng liêng "Giao Thừa" như một lời tri ân sâu sắc nhất.

Năm qua, cùng với anh chị em Phòng Marketing, và đội ngũ bán hàng, tôi đã có những chuyến công tác dài hạn, gặp gỡ các trung tâm y tế, bệnh viện trung ương, tỉnh, thành phố, đặc biệt là một số khách hàng đồng bằng sông Cửu Long. Mỗi nơi tôi đến đều có nhiều ấn tượng, kỹ niệm đẹp tôi sẽ mang theo suốt cuộc đời! Quên làm sao được hình ảnh các bạn trong trung tâm y tế các huyện của Cà Mau, ở lại bệnh viện, bỏ phòng mạch tư, bỏ cơm trưa chờ gặp nhau dù chỉ kịp nói vài câu, uống một ly nước rồi lại tiếp tục cuộc hành trình, hẹn gặp lần sau (bởi chỉ có hai ngày mà tôi đã đến thăm gần 100% trung tâm y tế các huyện của Cà Mau). Rồi các bạn ở Thái Bình – Hải Dương – Nghệ An – Quảng Nam – Đắc Lắc. v.v.. đến đâu các bạn cũng dành cho đoàn sự tiếp đón ân cần, niềm nở. Lên xe, thầy trò chúng tôi kể chuyện, nhắc về các bạn với niềm xúc động trào dâng! Có lẽ đó là niềm hạnh phúc lớn nhất, một tài sản quý giá, lớn lao nhất mà không phải ai cũng có được như tôi! Xin được nói lời cảm ơn chân thành nhất đến tất cả những bạn đồng nghiệp thân thương ấy!


Hơn 120 ngày hành trình xuyên Việt đến với quý khách, không thể nào kể ra hết được trong bài viết này! Tuy nhiên, một địa danh, một chuyến đi đêm, để lại trong tôi một kỹ niệm khó quên là đêm Chủ Chí! Đối với tôi, Bạc Liêu, Cà Mau là quê hương thứ hai, bởi 14 tuổi tôi đã được người dân Long Điền Tây, Ba Viễn, Khánh Bình nuôi từ hạt gạo, con cá, cọng rau, dạy từ lời ăn, tiếng nói, đến cách mò cá bắt ốc, leo dừa, cắm câu, chèo xuồng … Và cũng từ đây đã nung nấu cho tôi một lý tưởng cách mạng, một sự trân trọng tấm lòng người dân, biết sống "ba cùng" (cùng ăn, cùng ở, cùng làm) với bà con. Có thể đó là những bài học vỡ lòng giúp người Tổng giám đốc như tôi thành công trong chính sách chăm sóc khách hàng và chia xẻ lợi ích với cộng đồng … Thế nhưng, lâu lắm rồi không về thăm Bạc Liêu, không đi địa bàn.

 

Theo lịch, cả đoàn công tác đến sau tôi một ngày – tôi sẽ đi một số huyện Bạc Liêu, để thuận đường tôi và Công ghé hiệu thuốc Phước Long mượn xe honda đi Chủ Chí! Lúc ấy trời đã sập tối, cậu tài xế tìm chỗ đậu xe và ăn cơm bụi chợ, còn cô cháu tôi hành quân vào Chủ Chí bằng chiếc Atila của Bảo hiệu thuốc huyện! Lâu lắm rồi tôi không đi xe hai bánh! Chưa bao giờ ngồi xe Atila, nhất là đi đường đất vào ban đêm! Còn Công thì lần đầu tiên đi đường này vào đêm, lại chở Tổng giám đốc, mỗi lần đến cống, đất lồi lõm, trời tối đen, cứ quay lại hỏi : “Mệt không cô?”. Đi xa xa mới có một bóng người, một cái nhà, Công dừng lại hỏi đường. Thú thật, lúc đầu tôi không lo, không mệt, nhưng càng đi càng thấy xa, thấy sợ trời tối, sợ lạc đường nhưng không dám nói ra, vì sợ Công mất bình tỉnh thì nguy – nhất là những đoạn hai cô cháu lên dốc cây cầu cao bề ngang không quá 1m, trời thì tối đen , chỉ cần lạc tay lái là hai cô cháu sẽ tắm sông thôi! Đến gần 8 giờ đêm đến một chợ nhỏ gặp 1 – 2 đại lý!, mọi người vui mừng chào đón – mời trái cây, mời cơm – tôi mừng thầm: “thế là tới nơi!". Thật bất ngờ khi nghe Công nói: "Cô và em ghé thăm các anh chị thôi, sợ lúc về mọi người ngủ – bây giờ còn đi Chủ Chí". Tôi hỏi Công thì ra mới đi được có ½ đoạn đường, các anh chị đại lý đều khuyên không nên đi, vì cả người địa phương cũng không ai đi Chủ Chí vào giờ này! Nhưng cô cháu tôi vẫn lên đường trước sự níu kéo của các anh chị. Rồi chúng tôi cũng tới nơi! Thế mới biết: Có đi là có đến! Mọi người ở Chủ Chí ngạc nhiên đến mức không tin! Bác sĩ Khánh khi con gọi báo về tiếp Cô Nga, anh bảo đang xem tôi trên tivi (có sự trùng hợp đêm đó đài truyền hình giới thiệu DHG có tôi phát biểu), đến khi tôi đến anh hét lên vì giật mình! Thế là một cuộc gọi nhau í ới cả một khu chợ! Đại lý thuốc tây này đập cửa gọi đại lý kia, cái không gian êm ả của chợ nửa đêm Chủ Chí ồn ào hẳn lên bởi tiếng xe honda – tiếng gọi nhau báo tin Tổng giám đốc DHG đến! Tôi ghé từng nhà thăm các anh chị, đi qua nhà nào các anh chị cũng sửa soạn tươm tất tháp cùng chúng tôi thành đoàn! Đến đại lý Cẩm Tú , nhìn quầy kệ của anh chị trưng bày toàn sản phẩm mang nhãn hiệu DHG tôi hạnh phúc vô cùng!. Trong sự ngạc nhiên, vui mừng và thân tình ấy, mọi người bối rối không biết làm gì để thể hiện sự chào đón cô cháu tôi! Anh Hai Thắng chợt gọi điện thoại cho con gái là tiệm chụp ảnh lớn ở chợ Chủ Chí dậy để chụp ảnh kỷ niệm! Anh vào thay áo anh có logo là đồng phục DHG – kéo cả đoàn vào tiệm chụp hình – Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi đi chụp ảnh ở tiệm với phong màn, ánh sáng bằng đèn .v.v.. Tôi làm theo sự đạo diễn của cô con gái và anh Hai Thắng. Sau đó, theo lời mời của bác sĩ Khánh vá các anh, chúng tôi đến một nhà hàng nổi tiếng của chợ Chủ Chí, nhà hàng cũng đã dẹp ngủ nhưng các anh đã cẩn thận phân công người chạy đến đánh thức họ dậy – đặt sẵn thức ăn. Nửa đêm ở một chợ xã, xa Bạc Liêu như thế mà chúng tôi cũng thưởng thức đủ các món đặc sản: tôm, cua, cá – nấu lẩu, nướng, uống rượu “Công tử Bạc Liêu”. Điều đặc biệt hơn là tiếp tôi còn có cả đồng chí bí thư xã ủy vừa được gọi dậy chạy sang!. Sau hơn một giờ đàm đạo, rượu còn, thức ăn còn, tình cảm còn đầy nhưng cô cháu tôi xin phép ra về! Các anh lưu luyến lên xe tiễn chúng tôi một đoạn đường gần 30 phút mới chia tay!.

 

Chúng tôi đến Bạc Liêu vào khách sạn thì trời gần sáng, các em mướn một khách sạn lớn của thị xã và phòng tôi ngủ là phòng của công tử Bạc Liêu với nhiều kỹ vật có giá trị. Lên giường tôi không tài nào ngủ được, tôi chợt nghĩ: Ngày xưa công tử Bạc Liêu giàu sang sung sướng nhưng có hạnh phúc như tôi đêm nay không nhỉ?!

Đêm nay, ngồi đây một mình viết về kỷ niệm như thấy những hình ảnh quen thuộc đang hiện hữu cạnh mình!, lại nhớ về gần 5000 khách đã cùng DHG trong những chuyến du lịch thăm nhà máy, thăm đồng bằng sông Cửu Long, xuyên Việt, .v.v.. Họ là những giáo sư, tiến sĩ, là những giám đốc sở y tế, giám đốc bệnh viện lớn, là những người từng đi du lịch nhiều nước trên thế giới, thế mà đến với DHG, đến với những con người không chuyên ngành du lịch họ sẵn sàng quên đi địa vị, tuổi tác, công việc,.. hoà mình vào cuộc chơi như những ngày tuổi thanh niên! Làm sao có thể chui qua vòng tròn được xé – ghép từ những mảnh giấy A4, làm sao bắt cho đủ 10 con côn trùng cột vào sợi tóc, làm sao nhảy xuống hồ bơi chạy trên phao nổi để về đích trước đối thủ,…. Ai cũng hỏi làm sao?! Và câu trả lời là "Ai cũng tham gia nhiệt tình và ai cũng làm được!". Những dòng nhật ký, những bài thơ ngẫu hứng các anh chị tặng cho Ban tổ chức đã hàm chứa kết quả hoạt động du lịch một năm qua của DHG và các anh chị.

 

Xin được nói lời cảm ơn đến những con người đã dành cho DHG những tình cảm thân thiết, chân thật và gần gũi vô cùng!

 

Xin được ghi lại những kỹ niệm đẹp này vào quyển Cùng Thịnh Vượng đầu năm Bính Tuất! Chuẩn bị cho ngày Thầy thuốc Việt Nam 27/2/2006 như một lời nhắc nhỡ các thế hệ CB. CNV DHG hãy biết trân trọng những tấm lòng cao quý ấy đã dành cho DHG. Bởi hôm qua, hôm nay và mãi mãi về sau nầy, những con người, những tấm lòng ấy là yếu tố quyết định sự phồn vinh – trường tồn của DHG